Thi thoảng buồn tôi lại bay sang Ý để... đi bộ
Đó là một trong những 'cách' tâm sự của các ngôi sao với báo giới khi nào họ cảm thấy hơi chìm một tí.
Quả là đẳng cấp của sao.
Khi nào mình buồn chỉ biết đi W.C thôi.
7 bước để rượt đuổi đám đông
Trong lịch sử nhân loại, bằng tài năng và sự cần mẫn của mình, có rất nhiều người đã nổi tiếng và trở thành thần tượng của thế hệ sau.
Ở VN hiện nay, thế hệ trẻ quả quyết rằng mình nổi tiếng hay sẽ nổi tiếng cũng không ít. Và họ có vô số cách để tự quảng bá mình. Dưới đây chỉ là một vài trong số phương thức đó, dĩ nhiên có cả sự kết hợp nhuần nhuyễn của giới truyền thông - phần lớn là truyền thông điện tử trong các vụ rùm beng như vậy.
1. Hotboy hay hotgirl: Nhanh nhất và dễ dàng nhất. Nhiều người trẻ tuổi trình bày mình như một biểu tượng nhái lại của các ngôi sao Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc..., có thể lại đẹp rực rỡ hoặc đẹp một cách ngu ngốc như một loại thiếu niên không chịu trưởng thành. Trở thành biểu tượng như vậy không khó khi quăng một bộ ảnh độc của mình lên mạng, lập tức có fan gào rú đòi hỏi thêm nữa, nhiều nữa. Điều mỉa mai và chính giới truyền thông cũng tham gia tán dương các “hotboy - hotgirl” này cũng như tán tụng các hình ảnh đó như một thứ chiều lòng phong trào và đám đông nhất thời.
2. Hãy “YouTube mình” đi: Nhanh không kém, thường xuất hiện trong giới ca sĩ, người mẫu, diễn viên. Hoặc tự quay một trò điên của mình, hoặc làm một điều gì đó mà thiên hạ kinh ngạc. Con số người vào xem mới thật sự là giá trị quyết định. Giới truyền thông điện tử, thậm chí các tờ báo tự biến mình thành loại lá cải vẫn dẫn nguồn, giới thiệu như có vẻ vô tư, nhưng tình thật thì bám chặt vào các hình ảnh đó để “ăn theo” đám đông. Chỉ cần đọc các tựa đề được đặt lại thô thiển và trơ trẽn của các bản video đó từ báo giới, sẽ sớm nhận ra sự hỗn loạn của con người và thông tin.
3. “Tôi đang sai lầm”: Là phương thức mà rất nhiều giới trẻ trên mạng, giới say mê trở thành biểu tượng giải trí hiện nay. Có vẻ như vô tình, họ để lộ cho thấy họ là người đang ăn cắp một bài hát, ăn cắp một kiểu mẫu nào đó, hoặc công khai sai lầm về một vấn đề, nhưng với dáng vẻ đầy thách thức. “Đám đông chú ý là được, không cần biết là gì” - một ca sĩ trẻ từng xông xáo đi khắp nơi, tự giới thiệu mình đang ắn cắp bài hát của người khác, thú nhận như vậy. Cũng không ít các tay viết báo trẻ đã “hợp tác” rất tốt, để lăngxê một “thân chủ” của mình từ một bài báo có màu sắc dường như là chỉ trích.
4. Đứng ở một đẳng cấp khác: Rất nhiều diễn viên, người mẫu, ca sĩ... hay giới thiệu mình như một đẳng cấp vượt bậc về tiền bạc, sự hưởng thụ... để mô tả cho đẳng cấp và sự thành đạt của mình. Đã từng có ca sĩ tâm sự với báo chí rằng “khi buồn, tôi đến Ý để đi bộ giải khuây”. Hoặc cũng có người “hé lộ” chuyện mình vừa mua cặp kính Versace hay chiếc túi xách Louis Vuitton mà giá thì bằng cả một năm lương của người lao động bình thường. Sự kệch cỡm đó vẫn được báo chí điện tử khi túng thiếu bài vở thường đưa lên với những cái tít vô nghĩa “Người mẫu X rực rỡ bên túi xách ngàn đô”, hay “Diễn viên Y rực lửa trong chiếc váy Gucci”.
5. Liệu pháp gây sốc: Phải có một hành động hay phát ngôn gây bàng hoàng nhiều người. Chẳng hạn như “với tôi, đàn ông chẳng là gì”, hoặc “tôi sẽ tát vào mặt diễn viên Z, nếu cần”. Thường thì cách làm này đem lại những hiệu ứng lan tỏa tức thì. Ủng hộ cũng có, chê bai cũng có, mỉa mai cũng có. Nhưng đâu quan trọng, việc hình ảnh mình xuất hiện kèm theo nội dung bốp chát như vậy sẽ làm nhiều người nhớ đến mình.
6. Tôi là nạn nhân: Giới thiệu mình là một nhân vật vô tội, mà mọi thứ chỉ là sự sơ suất hoặc sự hãm hại của ai đó. Nhưng kỳ thật mọi hành động của mình là những bước tính để được PR (quảng bá) nhiều kỳ, nhiều lần, thậm chí là được cả những bài phỏng vấn từ báo giới. Trước đây vẫn có chuyện một nữ diễn viên điện ảnh được mẹ giúp chụp ảnh mặc đồ lót, sau đó cả hai kêu la, thề thốt là không hiểu sao các bộ ảnh “nóng” ấy lại lan tràn trên mạng. Chỉ có trời mới biết vì sao các file ảnh đó được upload dễ dàng và chu đáo đến mức cô diễn viên đó được hâm mộ, truy tìm các tấm ảnh “nóng” ấy trên Google suốt một thời gian dài.
7. “Tôi tâm sự”: Một trong những cách thức kém cỏi và giả tạo nhất mà giới nghệ thuật, mê đắm nổi tiếng ở VN vẫn áp dụng thường là các lời tâm sự có vẻ chân thành, nhưng lại gieo vào đám đông sự tò mò, kích thích thị hiếu của quần chúng một cách rẻ rúng. Phần lớn những “tâm sự” như vậy đã phá nát biết bao gia đình. Chẳng hạn các “tâm sự” đáng thương như “Dù cô ấy đã có chồng, tôi vẫn yêu cô ấy và đợi chờ”, hoặc đại loại như “Trước khi nhắm mắt, tôi ước gì được gặp lại anh ấy, dù anh ấy đã chia tay tôi và có gia đình...”. Báo giới thì quá đủ thông tin là những điều đó nếu phát lên sẽ tai hại hay thiếu tế nhị như thế nào, nhưng... có sao đâu! Đông người xem mới là quan trọng lúc này, phải không?
Theo TUẤN KHANH/ Tuổi Trẻ