Khi một người ngã xuống
Trung úy Lê Thanh Tâm |
Tuổi Trẻ vừa đưa tin
Thăng quân hàm vượt cấp cho chiến sĩ công an hy sinh
"Sáng nay 20-7, được sự đồng ý của lãnh đạo Bộ Công an, Đại tá Nguyễn Đình Dũng, hiệu trưởng trường Trung cấp cảnh sát nhân dân II, đã trao quyết định thăng cấp hàm từ Thượng sĩ lên Trung úy cho chiến sĩ Lê Thanh Tâm.
Anh Tâm (26 tuổi) hiện là sinh viên khóa 16 đã hy sinh vào chiều 19-7 trong lúc truy bắt tội phạm tại huyện Cẩm Mỹ, tỉnh Đồng Nai."
Cụ thể hơn, cũng theo TT báo giấy số ra ngày hôm nay có đoạn:
"Khi đến vòng xoay huyện Cẩm Mỹ, bị công an truy đuổi, hai tên bỏ xe chạy bộ vào rẫy của ông Ly ở ấp Suối Cả, xã Long Giao. Tại đây chúng đã bắn bị thương một người dân và khống chế ông Ly. Chiến sĩ Lê Thanh Tâm đuổi đến nơi, xông vào khống chế một tên thì bị bắn chết tại chỗ. Khi lực lượng cảnh sát được huy động, tên cướp đã nổ súng chống trả, buộc lực lượng công an phải nổ súng tiêu diệt. Tên cướp bị hạ được xác định là Trần Quốc Tuấn (22 tuổi, ngụ TP Biên Hòa, Đồng Nai). Công an thu giữ một khẩu K59. Tên còn lại nhanh chân chạy trốn nên công an và người dân tiếp tục truy lùng."
Cứ mỗi lần gặp những thông tin như thế này, mình đều cảm thấy đau.
Đau vì lại một người trẻ như mình ngã xuống
Đau khi nhìn thấy gia đình họ
Nhưng đau hơn cả là cái cách mỗi chiến sĩ công an, bộ đội phải ngã xuống khi xông vào các đối tượng nguy hiểm.
Mỗi lần như vậy, lại hàng loạt câu hỏi nhảy loạn xạ trong đầu:
Trường lớp nào dạy họ như vậy? Chủ nghĩa anh hùng cách mạng chăng?
Tại sao phải XÔNG vào bọn cướp có vũ trang trong khi có thể chờ đồng đội tới hỗ trợ?!
Tại sao càng ngày càng có nhiều tên cướp có vũ trang, táo tợn và nguy hiểm đến vậy?