Diễn biến nhà báo Nguyễn Ngọc Năm bị đánh
![]() |
Nhà báo - Nạn nhân Nguyễn Ngọc Năm |
Chúng tôi xin đăng nguyên văn để bạn đọc nắm bắt được thông tin đầy đủ hơn về vụ việc.
Rất mong anh chị em thông cảm và chia sẻ với VOV, cùng hai cán bộ của họ.
Trong khi đó trả lời báo chí hôm nay (9-5), Chánh văn phòng tỉnh Hưng Yên vẫn cho rằng chưa thể khẳng định người bị đánh trong clip là hai nhà báo của Đài tiếng nói Việt Nam. Và ông chua thêm là dù sao thì cũng rất phản cảm?. Phản cảm thôi sao hỡi ông Chánh?
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA
VIỆT NAM
Độc lập - Tự do -
Hạnh phúc
----------------
BẢN TƯỜNG TRÌNH
(Vụ việc đánh
phóng viên VOV tại Văn Giang, Hưng Yên ngày 24-04-2012 )
Kính gửi: Lãnh đạo Đài Tiếng nói Việt Nam
Lãnh đạo Trung tâm Tin.
Tôi là Nguyễn Ngọc Năm, Trưởng phòng Phóng viên Thời sự Chính trị -
Kinh tế, Trung tâm Tin xin trình bày sự việc bị lực lượng cưỡng chế đánh vào sáng
24/4/2012 tại xã
Xuân Quan, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên như sau:
Tôi được giao nhiệm vụ theo dõi, đưa tin, nắm tình hình để báo cáo vụ
việc cưỡng chế ở huyện Văn Giang.
Ngày 23/4/2012 ,
tôi tham gia buổi họp báo do Văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên tổ chức. Tại cuộc họp
này, sau khi nghiên cứu thông cáo báo chí, tôi có một số câu hỏi trên tinh thần
ủng hộ chủ trương của tỉnh, như: “Ngày nào tổ chức cưỡng chế? Công tác chuẩn bị
như thế nào để đảm bảo an toàn tuyệt đối? Nhà báo đến tác nghiệp, đưa tin có
được không? Với những đối tượng cầm đầu, lôi kéo, kích động thì phân loại, xử
lý như thế nào?”.
Những câu hỏi của tôi đã được chủ trì họp báo trả lời và lãnh đạo các
ban, ngành cùng nhiều đồng nghiệp dự họp báo đồng tình.
Ngày 24/4/2012, là ngày tiến hành việc cưỡng chế tại xã Xuân Quan,
huyện Văn Giang, tôi tiếp tục được cử đến hiện trường nắm bắt thông tin, báo
cáo tình hình để có tuyên truyền đúng định hướng.
Tôi chấp hành chỉ đạo của cấp trên, đồng thời cử phóng viên Hán Phi
Long đi cùng bằng xe máy, đến Xuân Quan lúc khoảng 9h00.
Chúng tôi vào hành lang Nhà văn hóa thôn 1, xã Xuân Quan (nơi đang tụ
tập đông người). Nhà văn hóa thôn (đang ở giai đoạn hoàn thiện) liền kề Nghĩa
trang liệt sĩ là nơi giáp ranh giữa khu
dân cư với cánh đồng đang bị cưỡng chế. Chúng tôi đứng quan sát một bên là hàng
rào cảnh sát (đứng chắn ở gần cổng nghĩa trang liệt sĩ); một bên là vài trăm
người dân (đứng ngoài đường trước cửa nhà văn hóa thôn 1). Hàng rào cảnh sát
ngăn cản không cho mọi người ra đồng. Một nhóm người ném gạch đá vào hàng rào
cảnh sát liên tục. Nhưng lực lượng cảnh sát chỉ giơ khiên đỡ mà chưa có hành
động chống trả nào.
Tôi thấy tình hình khá phức tạp nên dùng điện thoại di động quay cảnh
những người quá khích hò hét, ném gạch với thời lượng 33 giây rồi cất máy vào
túi. Chúng tôi tiếp tục đứng tại hành lang nhà văn hóa thôn cách đám đông tụ
tập ở đường làng chừng hơn 20 mét.
Sau thời gian tấn công lực lượng cưỡng chế bằng gạch đá chưa đạt kết
quả, nhóm người này lại ném “bom xăng”. Lực lượng cưỡng chế buộc phải nổ pháo.
Đám đông tán loạn, còn lực lượng cưỡng chế từ phía cổng nghĩa trang liệt sĩ bắt
đầu tiến lên.
Tôi vẫn đội mũ bảo hiểm màu trắng mang tên “Bảo Minh” đứng tại hành
lang nhà văn hóa thôn 1, thì thấy một nhóm cảnh sát và người mặc thường phục
đeo băng đỏ đi vào nghĩa trang liệt sĩ và nhảy qua hàng rào nghĩa trang để sang
khu vực nhà văn hóa thôn. Lúc đó tôi nhìn thấy phóng viên Hán Phi Long vẫn đội
mũ bảo hiểm đang đứng trên bờ móng nhà văn hóa thôn, tay cầm một máy ảnh du
lịch.
Đi đầu nhóm cưỡng chế là hai công an đến bên Phi Long hỏi gì đó, rồi ngay
lập tức xốc nách Long về sát chân tường nghĩa trang liệt sĩ. Liền đó, một người
đeo băng đỏ giật máy ảnh của Long; khoảng gần chục người dùng dùi cui, gậy vụt vào
người; liên tiếp đấm đá anh Long rất mạnh. Thấy vậy, tôi đứng trong hành lang
nhà văn hóa thôn, dùng điện thoại để quay hình ảnh này. Nhưng chỉ quay được
khoảng 10 giây, tôi thấy Long ôm bụng gục xuống. Theo phản xạ tự nhiên, tôi
dừng quay, chạy lại phía lực lượng cưỡng chế và hét lên nhiều lần: “Chúng tôi
là nhà báo, sao các anh lại đánh chúng tôi? Chúng tôi là nhà báo, không được
đánh …”.
Khi chạy tới nơi lực lượng cưỡng chế, tôi lại nói nhiều lần “Chúng tôi
là nhà báo làm nhiệm vụ, các anh đừng đánh…”. Họ không những không nghe mà còn vặn
hai tay tôi về phía sau, dùng gậy, dùi cui đánh vào người, đấm đá vào mặt, vào
ngực tôi. Lúc đó tôi lại tiếp tục hét lên nhiều lần “Tôi là nhà báo, sao lại
đánh tôi?”. Nhưng có người trong nhóm người cưỡng chế còn chửi “Đ. M mày! Nhà
báo cũng đánh cho chết mẹ mày đi”. Tôi bị mấy người vặn tay về phía sau, dẫn
giải về trước cửa nghĩa trang liệt sĩ và tiếp tục đánh hội đồng. Một công an
nói lớn “Đừng đánh vào mặt nó”… rồi tôi bị còng tay số 8, mũ bảo hiểm rơi mất
lúc nào không biết.
Còng tay tôi xong, một trung úy (cao, béo) và một thiếu úy (thấp, gầy) áp
giải tôi đi theo hướng cánh đồng đang bị cưỡng chế, đến một con đường hai bên
trồng tre để chờ xe thùng tới chở đi. Trên đường đi, tôi gặp một số sĩ quan đeo
lon thượng tá, trung tá liền nói “tôi là nhà báo” nhưng họ lặng thinh. Một
chiếc camera của lực lượng cưỡng chế đã ghi lại hình ảnh tôi bị còng tay số 8
và hai sĩ quan công an áp giải.
Đợi khoảng hơn 10 phút, tôi bị đưa lên xe thùng cùng với một phụ nữ
khoảng ngoài 40 tuổi và một thanh niên 20 tuổi. Cả ba chúng tôi bị còng. Khi lên
xe, vị Trung úy áp giải tôi định thu điện thoại của tôi. Nhưng tôi nói “Nếu thu
điện thoại của tôi anh phải lập biên bản, vì tôi không biết anh là ai, tên là
gì. Điện thoại tôi mất thì ai phải đền? Tôi lại đang bị còng thế này”. Thế là
vị Trung úy nọ phải trả lại điện thoại vào túi áo ngực cho tôi.
Ngay khi tôi ở trên xe, nhận được điện thoại của anh Phi Long (trước đó
đã gọi mấy cuộc nhưng tôi không được nghe máy). Sau này tôi được biết, Phi Long
bị đánh đau, được mấy người can và khi tôi xuất hiện thì họ bỏ Long lại để tấn
công tôi, nên Phi Long chạy thoát vào một nhà vệ sinh gần đấy với nhiều vết
sưng tím trên mặt và vệt máu loang cả ra quần áo. Tôi nhờ chị phụ nữ lấy điện
thoại ra và nói cho Long biết: “Anh bị bắt về Công an huyện Văn Giang. Em về
Công an huyện đi”.
Trên xe, chị phụ nữ cho tôi biết “thấy chúng tôi bị đánh đập vô cớ, chị
chạy theo thì bị bắt”. Còn thanh niên kia nói rằng, chị gái anh ta muốn đi lấy
chồng nhưng do gia đình không chịu nhận tiền đền bù nên không được đăng ký kết
hôn. Cả hai đều nói là họ không có hành động gì, bị bắt oan.
Tôi được đưa đến trụ sở Viện kiểm sát nhân dân huyện Văn Giang. Ngay
khi biết tôi là nhà báo, cảnh sát đã tháo còng số 8, lập biên bản tạm thu điện
thoại và giấy tờ của tôi (gồm Thẻ Nhà báo; Thẻ Đảng viên; Chứng minh nhân dân;
Thẻ hội viên hội luật gia Việt Nam).
Lấy lời khai của tôi là một Thượng tá (không đeo biển hiệu công
an) tự xưng tên là Tần. Với thái độ hết sức kiềm chế, bình
tĩnh, tôi đã khai đúng như những gì tường trình ở trên. Nói rõ mục đích đến Xuân
Quan là để nắm tình hình cho định hướng tuyên truyền và khẳng định “Tôi là một
nhà báo được cử đi làm nhiệm vụ, tôi không có gì sai. Mặt khác, với việc cưỡng
chế diễn ra công khai, thì nhà báo đến chứng kiến không có gì sai?”.
Ngoài “Biên bản ghi lời khai”, tôi còn phải làm một BẢN TƯỜNG TRÌNH. Tôi
vẫn tường trình đúng sự việc như vừa nêu. Trong đó có yêu cầu phía công an: “Tìm
ra những người đã trấn áp, đánh đập chúng tôi; Cùm tay và áp giải tôi như tội
phạm hình sự nguy hiểm; Có trách nhiệm bồi thường tính mạng, sức khỏe chúng tôi
nếu có gì xảy ra…”. Tôi còn nhớ trong bản tường trình viết rất rõ: “Bây giờ là
13 giờ ngày 24/4/2012 ,
tôi không đủ bình tĩnh và thoải mái hoàn toàn như lúc bình thường, nên những gì
trình bày mới chỉ là ban đầu. Có chi tiết nào chưa nhớ ra, tôi xin bổ sung
sau”. Tiếp đó tôi xin phép gọi điện thoại cho Phi Long, bảo Long sang trụ sở
Viện kiểm sát để trình bày sự việc.
Khi tôi trình bày xong, cũng là lúc phóng viên Phi Long tới trụ sở Viện
kiểm sát nhân dân huyện Văn Giang, gặp Công an để tường trình toàn bộ sự việc
với một điều tra viên khác.
Chúng tôi được gặp nhau sau khi việc lấy lời khai kết thúc. Sau đó, có
hai bác sĩ được cử đến để khám tình trạng thân thể của chúng tôi (có biên bản
do công an giữ). Tôi thấy mặt, miệng Phi Long sưng vù; máu vẫn rỉ ra khóe miệng;
quần và áo đều dính nhiều vết máu. Sau đó, chúng tôi được “mời” đi bộ sang trụ
sở Công an huyện Văn Giang.
Khoảng hơn 13 giờ, chúng tôi được “mời” ăn cơm hộp với công an. Phi
Long đau miệng không ăn được cơm nên công an mua sữa để uống.
Đầu giờ chiều, tôi lại được một Thiếu tá (không đeo biển hiệu) lấy lời
khai lần thứ hai. Anh tự xưng tên là Tiến (đội trưởng đội trọng án). Trước khi
lấy lời khai, anh Tiến “xin được tâm sự” khá dài …với tôi.
Trong lần lấy lời khai này, tôi được anh Tiến hỏi “Anh có thấy chúng
tôi cắm biển cấm quay phim, chụp ảnh không?” Tôi trả lời “Không thấy! Và nếu có
thì việc làm đó là không đúng luật, vì không ai cấm quay phim, chụp ảnh ở khu
dân cư cả? Mặt khác, khi tôi đến thôn 1, phía sau những người tụ tập, thì mọi
sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường”.
Hỏi “Tỉnh Hưng Yên đã cấm báo chí, anh thấy như thế nào?”. Trả lời “Tôi
không bình luận gì về việc cấm đó của tỉnh Hưng Yên”
Hỏi “Sao anh đã đi họp báo, biết là cấm mà anh vẫn đến?”. Tôi trả lời
“Tôi được tiếp nhận thông tin tại họp báo là, để đảm bảo an toàn, các nhà báo
không nên đến khu vực cưỡng chế. Mặt khác, tôi không đến khu vực cưỡng chế
ngoài cánh đồng, mà đến khu dân cư. Và, tôi không thấy bất cứ một văn bản nào
của cơ quan nhà nước có thẩm quyền cấm nhà báo hoạt động khu vực này. Tại cuộc
họp báo, đã có 2 nhà báo cho rằng, không để nhà báo đến đưa tin là vi phạm luật
báo chí, nhưng phía chủ trì họp báo không đưa ra kết luận nào cả”.
Hỏi “Sao đã cấm, anh còn quay phim?”. Tôi trả lời “Tôi quay phim bằng
điện thoại di động là theo yêu cầu nghề nghiệp để báo cáo tình hình. Thời lượng
quay chỉ từ 20 đến 30 giây, trong khi máy điện thoại của tôi có thể quay hàng
giờ đồng hồ. Như vậy mục đích quay phim của tôi đã rõ ”.
Hết phần lấy lời khai, theo đề nghị của tôi, anh Tiến đồng ý đưa giấy
cho tôi viết “ĐƠN ĐỀ NGHỊ” gửi ông Giám đốc Công an tỉnh Hưng Yên. Trong đơn
tôi trình bày sơ qua sự việc và có ba yêu cầu:
Thứ nhất: Lãnh đạo Công an tỉnh Hưng
Yên cần có buổi làm việc với lãnh đạo của chúng tôi để làm rõ sự việc. Ai có
lỗi phải chân thành nhận lỗi, rút kinh nghiệm. (Tìm ra ai là người đánh chúng
tôi, ai là người ra lệnh?).
Thứ hai: Có trách nhiệm (bồi thường)
sức khỏe, danh dự của chúng tôi, nhất là với phóng viên Hán Phi Long.
Thứ ba: Kiểm điểm, rút kinh nghiệm
sâu sắc đối với lực lượng cưỡng chế. Nếu không, những vụ cưỡng chế tương tự sẽ
trấn áp tràn lan, gây hậu quả xấu.
“ĐƠN ĐỀ NGHỊ” của tôi đưa cho anh Tiến sau buổi làm việc.
Sau đó, tôi đề nghị Công an đưa Phi Long đi chiếu chụp tại Trung tâm y
tế Văn Giang. Yêu cầu này được chấp thuận vào cuối giờ chiều hôm đó. Chúng tôi
được nhận lại tài sản như điện thoại, máy ảnh, các giấy tờ tùy thân. Họ yêu cầu
tôi xóa 2 đoạn clip trong máy điện thoại (33 giây quay lúc 9h23 phút và đoạn 10
giây quay lúc 9h28 phút).
Trong lúc anh Phi Long đi chụp phim, từ trụ sở Công an huyện Văn Giang,
tôi đã gọi điện báo cáo sự việc với đồng chí Giám đốc Trung tâm Tin, Nguyễn
Hoài Thu.
Sau khi anh Phi Long đi chiếu chụp về, anh Tiến (Thiếu tá, đội trưởng
đội trọng án); Anh Hồng (thượng tá, Trưởng phòng Cảnh sát hình sự) đã xin lỗi
chúng tôi về sự việc diễn ra buổi sáng. Chúng tôi về đến cơ quan lúc 19 giờ
ngày 24-04-2012 . Tôi
đi mua cho Long một chiếc áo sơ-mi để thay chiếc áo có nhiều vết máu trước khi
về nhà.
Lúc 21 giờ, tôi báo cáo toàn bộ sự việc với đồng chí Vũ Hải như báo cáo
đồng chí Nguyễn Hoài Thu lúc buổi chiều.
Kính thưa các đồng chí!
Những ngày sau, phóng viên Phi Long phải nghỉ ở nhà điều trị vết thương
và bớt căng thẳng. Tôi vẫn đi làm bình thường, tuy có đau một chút ở phần mềm. Chúng
tôi rất bình tĩnh, cố gắng không để sự việc xấu thêm. Tuy nhiên, ngày hôm sau,
trên rất nhiều trang mạng đã truyền nhau đoạn Clip công an đánh chúng tôi. Một
số phóng viên báo khác đã biết, hai người bị đánh trong Clip là phóng viên VOV.
Ngày 26-04-2012 ,
tôi có gọi điện cho một số vị lãnh đạo ở Hưng Yên. Trong đó, Giám đốc Công an,
ông Trần Huy Ngạn nói rằng chưa nhận được đơn của tôi; Ông Chánh văn phòng UBND
tỉnh Bùi Huy Thanh và Chánh văn phòng Tỉnh ủy Nguyễn Văn Doanh hứa sẽ báo cáo lãnh đạo tỉnh về sự
việc này. Sau đó, tôi có gọi điện cho Bí thư tỉnh ủy Nguyễn Văn Cường và Chủ
tịch UBND tỉnh Nguyễn Văn Thông, nhưng cả hai vị không nghe máy.
Qua sự việc này, tôi đề xuất: Đài TNVN cần tỏ rõ thái độ mềm dẻo, nhưng
kiên quyết đối với sự việc phóng viên của Đài bị hành hung. Cụ thể:
- Nếu ĐƠN ĐỀ NGHỊ của tôi với Công an Hưng Yên được thực hiện và lãnh
đạo công an tỉnh Hưng Yên lên Hà Nội làm việc, thì Lãnh đạo Trung tâm Tin tiếp
và giải quyết.
- Nếu ĐƠN ĐỀ NGHỊ của tôi với Công an Hưng Yên không được thực hiện,
thì lãnh đạo Đài TNVN, Liên chi hội nhà báo Đài TNVN có công văn gửi Tỉnh ủy,
UBND tỉnh Hưng Yên đề nghị tổ chức một buổi làm việc. Trong đó làm rõ: Những ai
đã hành hung phóng viên? Ai là người ra lệnh? Cần rút kinh nghiệm thế nào? Xử
lý vấn đề ra sao?
Nội dung làm việc trên tinh thần xây dựng, với mục đích bảo vệ những phóng
viên khác khi hoạt động ở cơ sở, đồng thời nâng cao và bảo vệ uy tín của Đài
TNVN.
Kính mong các đồng chí xem xét, cho ý kiến.
Hà Nội, ngày 26 tháng 4 năm 2012
NGƯỜI VIẾT TƯỜNG TRÌNH
Nguyễn
Ngọc Năm