Diễn biến vụ phóng viên Hàn Phi Long bị đánh
![]() |
Phóng viên - Nạn nhân Hàn Phi Long. Ảnh: N.L.Đ |
Chúng tôi xin đăng nguyên văn để bạn đọc nắm bắt được thông tin đầy đủ hơn về vụ việc. Rất mong anh chị em thông cảm và chia sẻ với VOV, cùng hai cán bộ của họ.
Trong khi đó trả lời báo chí hôm nay (9-5), Chánh văn phòng tỉnh Hưng Yên vẫn cho rằng chưa thể khẳng định người bị đánh trong clip là hai nhà báo của Đài tiếng nói Việt Nam. Và ông chua thêm là dù sao thì cũng rất phản cảm?. Phản cảm thôi sao hỡi ông Chánh?
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA
VIỆT NAM
Độc lập - Tự do -
Hạnh phúc
----------------
BẢN TƯỜNG TRÌNH
(Vụ việc
đánh phóng viên VOV tại Văn Giang, Hưng Yên ngày 24-04-2012 )
Kính gửi: Lãnh đạo Đài Tiếng nói Việt Nam
Lãnh đạo Trung tâm Tin.
Tôi là Hán Phi Long, phóng
viên Phòng Phóng viên Thời sự Chính trị - Kinh tế, Trung tâm Tin xin trình bày
sự việc bị lực lượng cưỡng chế đánh vào sáng 24/4/2012 tại xã Xuân Quan, huyện Văn Giang,
tỉnh Hưng Yên như sau:
Sáng ngày 24/4/2012, khi
đang ở trên phòng, tôi được anh Nguyễn Ngọc Năm, Trưởng phòng gọi điện lên
thông báo em đi với anh để xuống hiện trường vụ cưỡng chế thu hồi đất ở Văn
Giang, Hưng Yên cùng nắm bắt thông tin về vụ cưỡng chế giải phóng mặt bằng ở xã
Xuân Quan. Tôi chấp hành chỉ đạo của cấp trên, rồi cùng với anh Năm đi Hưng Yên
bằng xe máy.
Chúng tôi đến xã Xuân Quan
vào khoảng 9h00 sáng, sau khi từ trên đê rẽ phải theo con đường bê tông đi vào
trong làng, đi được khoảng mấy trăm mét, tôi thấy rất đông người dân đang đứng
ngoài đường với vẻ mặt rất căng thẳng, chúng tôi không thể đi tiếp vào được. Sau
đó tôi đã quay xe lại, để xe vào sâu trong một con ngõ nhỏ là cổng của 1 hộ
dân, tôi khóa xe và lấy máy ảnh nhỏ du lịch mang theo. Khi ra đường tôi mới
biết đây là đoạn đường cuối của thôn để ra cánh đồng. Đứng quan sát tôi thấy
cách đó khoảng 25-30m, đối diện với những người dân là lực lượng cưỡng chế thi
hành bao gồm công an mặc cảnh phục, cảnh sát hình sự có khiên đỡ và cả lực
lượng mặc thường phục, (có người đeo băng đỏ, người không đeo), có người mang
camera, máy ảnh quay phim.
Khi đó tôi thấy tình hình
rất căng thẳng, một bên là vài trăm người dân (đứng ngoài đường trước cửa nhà
văn hóa thôn 1). Một bên là hàng rào cảnh sát ngăn cản không cho mọi người ra
đồng. Một nhóm người ném gạch đá vào hàng rào cảnh sát, nhưng lực lượng cảnh
sát chỉ giơ khiên đỡ mà chưa có hành động chống trả nào. Do sợ khi đứng lẫn
trong đám đông này kiểu gì cũng bị “tai bay vạ gió” vì rất hỗn loạn, tôi và anh
Năm đã đi vào Nhà văn hóa thôn (đang ở giai đoạn hoàn thiện), cách đường có
người dân tụ tập khoảng 30m, liền kề Nghĩa trang liệt sĩ là nơi giáp ranh giữa khu dân cư với cánh đồng
đang bị cưỡng chế. Chúng tôi đứng quan sát.
Sau đó tôi lấy máy ảnh, ra
đứng trên tường bao sân của nhà văn hóa đang xây dở để chụp 2 kiểu ảnh làm tư
liệu. Lực lượng cưỡng chế từ phía cánh đồng và nghĩa trang liệt sĩ bắt đầu tiến
lên.
Một nhóm cảnh sát và cảnh
sát cơ động lúc này từ trong nghĩa trang liệt sỹ trèo qua tường rào, tiến về
phía nhà văn hóa. Lúc này tôi vẫn đội mũ bảo hiểm màu trắng, tay cầm máy ảnh du
lịch đứng tại hành lang nhà văn hóa không chụp ảnh nữa. Đi đầu nhóm cưỡng chế tiến
về phía tôi đứng là hai công an, một anh thấp nhỏ đeo lon thượng úy đến bên tôi.
Một ai đó chửi và hỏi: “Đ. M thằng kia
là thằng nào mà vào đây chụp ảnh?” Tôi trả lời ngay:“Tôi là phóng viên Đài
Tiếng nói Việt Nam ”
2 lần. Nhưng họ không nghe, rồi xốc nách tôi kéo về sát chân tường nghĩa trang
liệt sĩ. Lúc này tôi nói lớn hơn, liên tiếp: “Tôi là nhà báo ở Đài Tiếng nói
Việt Nam .
Có gì các anh để tôi giải thích chứ sao lại lôi tôi thế này”? Liền đó, mấy công
an viên và những người mặc thường phục khác lao vào, chửi: “Đ.M mày giải thích
con mẹ mày à? Đấm chết con mẹ mày đi”.
Một người lao vào giật máy
ảnh trên tay tôi, nhiều công an và người không mặc sắc phục lao vào dùng dùi
cui, tay không đấm, đạp, vụt vào mặt, người tôi, lên gối vào ngực tôi, liên
tiếp đấm đá, vụt tôi rất mạnh. Lúc này tôi đau quá, máu trên mặt chảy ướt hết
áo và quần của tôi, tôi choáng váng gục ngã vào chân tường rào của nghĩa trang
liệt sỹ. Mấy bà cụ đứng cạnh đó để xem vụ cưỡng chế thấy vậy mới hô hoán lên
rằng, “sao đánh người vô cớ thế, đánh chết người ta rồi”…Thấy vậy, anh Năm lúc
đó mới chạy ra và hô hoán nhiều lần: “Chúng tôi là nhà báo, sao các anh lại
đánh chúng tôi? Chúng tôi là nhà báo, không được đánh …”.
Sau khi gục xuống đường, mấy
công an kia bỏ tôi ra và lao về phía anh Năm đánh anh Năm, khi đó chỉ còn vài
công an ở chỗ tôi, tôi đã bám theo mấy cụ già kia trốn vào trong một vườn cây
gần đó.
Thấy máu trên mặt tôi vẫn
chảy rất nhiều, mấy bà cụ liền bảo là phải vào trạm xá gần đây để băng bó lại,
không thể để thế được và đưa tôi đi vòng phía mấy vườn cây vào phía sau trạm
xá. Vào đến nơi, tôi được mấy nữ nhân viên y tế ở đây sơ cứu, lau vết rách trên
môi cho tôi và bảo “Chảy máu nhiều như thế thì nên nằm xuống nghỉ tí đi cho đỡ
choáng váng đã”. Sau khi nằm khoảng 10 phút, tôi lấy điện thoại gọi cho anh
Năm, nhưng gọi mãi không được. Lo cho anh Năm nên tôi lại đội mũ bảo hiểm vào
và đi ra phía cổng trạm xá. Lúc này lực lượng cưỡng chế là công an, cảnh sát cơ
động vẫn đứng rất đông ở đó, tôi thấy có một người đeo quân hàm thượng tá cảnh
sát cơ động, tôi trình thẻ phóng viên Đài TNVN ra và nói: “Chúng tôi là phóng
viên Đài TNVN xuống đây có 2 người, nhưng vừa rồi trong lúc chúng tôi bị công
an đánh, có đồng chí Ngọc Năm là Trưởng phòng của tôi cũng bị đánh và hiện tôi
không thể liên hệ được, các anh ở đây có thể liên hệ ra phía ngoài được hỏi cho
tôi tình hình và đề nghị đừng đánh phóng viên nữa”. Ông thượng tá kia nói đang “như
thế này thì không biết đâu, không giải quyết gì cả”, rồi quay đi.
Lúc này tôi rất hoang mang
và lo cho anh Năm, vì tôi đã thoát ra ngoài được còn anh Năm thì không thể liên
lạc được, tôi quay vào trong trạm xá, ngồi đó một lúc. Tôi tiếp tục gọi điện
thoại cho anh Năm, sau đó cũng thấy nhấc máy, anh Năm hỏi: “chú thế nào rồi, có
bị bắt không? Tôi nói em trốn thoát rồi, không bị bắt. Anh Năm nói anh bị bắt,
còng tay, đang trên xe thùng về công an huyện rồi. Em về ngay công an huyện để
trình báo cho họ biết”
Lúc này máu trên mặt tôi vẫn
tiếp tục chảy ra, nhưng tôi cũng cố lại đi vòng qua sau một số vườn cây của
những hộ dân ở đây, để ra ngoài đường (tôi thật sự lại bị bắt và đánh tiếp).
Sau đó đi xuống công an huyện Văn Giang. Tại đây sau khi trình thẻ ở cổng công
an cho người bảo vệ, tôi được chỉ vào trong
một phòng của đội cấp chứng minh nhân dân, tại đây tôi được một công an
đeo quân hàm cấp úy tiếp. Tôi trình thẻ phóng viên, trình bày sự việc cho anh
này, sau đó anh này bảo tôi ngồi đợi và vào báo cáo lãnh đạo. Anh này cầm thẻ
phóng viên của tôi đi khoảng nửa tiếng, sau đó quay lại đưa cho tôi. Bảo đợi
“sếp” làm việc.
Tôi ngồi ở đó hơn 1 tiếng
đòng hồ, không thấy ai nói gì, ra làm việc hay hướng dẫn tôi đi đâu. Lúc này tôi
tiếp tục gọi điện thoại cho anh Năm và nói rằng: “Em đang ở công an huyện Văn
Giang đây, anh ở đâu” anh Năm nói “anh đang bên Viện kiểm sát, em sang đây đi”.
Tôi lại đi sang Viện kiểm sát, ngồi đợi ở đây một lúc. Tôi hỏi mấy nhân viên ở
đây, họ nói “Có anh Năm đang ở đây và đang làm việc với cơ quan công an, anh cứ
ngồi ngoài chờ đi”.
Tôi chờ khoảng gần 1 tiếng,
thấy lâu quá tôi liều đi vào phòng nơi đang lấy lời khai của anh Năm. Lúc này
có 1 viên công an đang ghi biên bản lời khai của anh Năm, thấy mặt mũi tôi máu
me bê bết, sưng tấy nhiều chỗ, anh Năm nói “Đây là phóng viên Phi Long, bị công
an đánh đến thế này đây”, lúc đó khoảng 12 giờ trưa.
Sau khi lấy lời khai của anh
Năm xong, đến phần việc của bác sĩ vào kiểm thể (kiểm tra thương tích) thấy tôi
như vậy, anh Năm đề nghị kiểm tra cho 2 người. Hai người được nói là bác sĩ đến
kiểm tra tra thương tích, ghi biên bản xong. Lúc này trên mặt tôi máu vẫn rỉ ra khóe miệng; mặt mũi sưng phù nề, quần và áo đều dính nhiều vết
máu. Sau đó, chúng tôi được “mời” đi bộ sang trụ sở Công an huyện Văn Giang.
Khoảng hơn 13 giờ, chúng tôi được mời ăn cơm hộp với công an. Tôi nói, bị
đau, không thể há miệng được nên không thể ăn được cơm được, các anh cho tôi
hộp sữa để tôi uống.
Đầu giờ chiều, tôi được một Đại úy (không đeo biển hiệu) giới thiệu tên
Trưởng, Phòng Hình sụ công an Hưng Yên lấy lời khai của tôi.
Tôi được anh Trưởng hỏi “Ai cử các anh về đây làm việc, có giấy quyết định
gì không?”. Trả lời, “Tôi được Trưởng phòng là lãnh đạo trực tiếp của tôi phân công
về đây”. Hỏi ai cử trưởng phòng anh đi. Tôi nói bên chúng tôi làm việc rất
nguyên tắc, cấp trên của Trưởng phòng cử đi”.
Anh Trưởng hỏi “Anh có thấy chúng tôi cắm biển cấm quay phim, chụp ảnh
không?” Tôi trả lời “Không thấy! Và nếu có thì việc làm đó là không đúng luật,
vì không ai cấm quay phim, chụp ảnh ở khu dân cư cả? Mặt khác, khi tôi đến thôn
1, phía sau những người tụ tập, thì mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường”.
Hỏi “Tỉnh Hưng Yên đã cấm báo chí, anh có biết không?”. Trả lời “Tôi không biết
gì về quy định này, đến thời điểm hiện tại tôi chưa nhận được bất cứ văn bản
nào, ai ký gửi đến cho các cơ quan báo chí. Nên tôi đến đây là hoàn toàn phù
hợp và đúng theo Luật quy định”.
Hỏi “Hôm qua anh có đi dự buổi họp báo của tỉnh Hưng Yên không”. Tôi trả
lời “Tôi không đị dự, có người khác nên tôi không biết.”.
Hỏi “Sao đã cấm quay phim, chụp ảnh, anh còn chụp ảnh?”. Tôi trả lời “Khi
đó tôi thấy phía người dân có những hành vi rất quá khích, ném gạch đá, chai
xăng về phía lực lượng cưỡng chế, nhưng tôi thấy họ rất nhẫn nhịn chịu đựng mà
không có phản ứng gì. Tôi chụp ảnh để làm tư liệu về việc người dân có những
hành vi vi phạm nghiêm trọng để làm tư liệu khi cần thiết. Như vậy mục đích chụp
ảnh của tôi là rất rõ ràng ”.
Hết phần lấy lời khai, theo đề nghị Công an đưa tôi đi chiếu chụp tại Trung
tâm y tế Văn Giang. Yêu cầu này được chấp thuận vào cuối giờ chiều hôm đó.
Chúng tôi được nhận lại tài sản như điện thoại, máy ảnh, các giấy tờ tùy thân. Trước
đó, họ đã xóa mấy bức ảnh tôi chụp.
Sau khi tôi đi chiếu chụp về, anh Tiến (Thiếu tá, đội trưởng đội trọng án);
Anh Hồng (thượng tá, Trưởng phòng Cảnh sát hình sự) đã xin lỗi chúng tôi về sự
việc diễn ra buổi sáng. Ngay lúc đó anh Năm đã viết 1 bản kiến nghị lên lãnh
đạo công an tỉnh Hưng Yên yêu cầu làm rõ vụ việc, anh Tiến đã tiếp nhận đơn và
hứa chuyển cho lãnh đạo xem xét. Chúng tôi về đến cơ quan khoảng hơn 19 giờ
ngày 24-04-2012. Tôi được anh Năm mua cho một chiếc áo sơ-mi để thay chiếc áo
có nhiều vết máu, đứt khuy áo trước khi về nhà.
Những ngày sau, tôi phải nghỉ ở nhà điều trị vết thương và bớt căng thẳng.
Chúng tôi rất bình tĩnh, cố gắng không để sự việc xấu thêm. Tuy nhiên, ngày hôm
sau, trên rất nhiều trang mạng đã truyền nhau đoạn Clip công an đánh chúng tôi.
Một số phóng viên báo khác đã biết, hai người bị đánh trong Clip là phóng viên
VOV.
Do phải nghỉ việc gần hai tuần để điều trị vết thương và ổn định tinh thần
nên tôi viết bản tường trình chậm hơn. Rất mong lãnh đạo Đài, các cơ quan có
thẩm quyền biết và giải quyết vụ việc này, với mục đích bảo vệ những phóng viên
khác khi hoạt động ở cơ sở, đồng thời nâng cao và bảo vệ uy tín của Đài TNVN.
Kính mong các đồng chí xem xét, cho ý kiến.
Hà Nội,
ngày 3 tháng 5 năm 2012
NGƯỜI
VIẾT TƯỜNG TRÌNH
Hàn Phi
Long