Chợ nổi Cái Răng – mua trái sầu riêng mà lòng sầu chung
![]() |
Chợ nổi Cái Răng - Cần Thơ sáng 16 tháng 7 năm Giáp Ngọ |
Cách
Sài Gòn 170 km, Cần Thơ, nhưng cái nét duyên quê mộc mạc vẫn còn lúng liếng
trong hồn dân Tây Đô. Và Chợ nổi Cái Răng là một nét duyên thầm đó.
Tôi thức
dậy từ tờ mờ sáng khi đèn đường vẫn chưa soi tỏ mặt người để đến với chợ nổi
Cái Răng.
“Chợ
đã nổi từ nửa đêm vừa sáng
Ta
vẫn chìm từ giữa bữa hoàng hồn
Em
treo bẹo Cái Răng Ba Lá
Ta
thương hồ Vàm Xáng Cần Thơ
Ta giang hồ nửa giấc lơ mơ
Sóc Trăng Cà Mau An Giang Đồng Tháp
Ghe thương hồ ta không vẽ mắt
Tới đây cắm sào ta ngủ qua đêm” – Thơ Huỳnh Kim
Vì quá sớm nên chưa có ghe dịch vụ, tôi thuê một chiếc ghe rồi chòng chành theo sóng nước miền tây, xuôi theo dòng sông Hậu êm ái khám phá chợ nổi Cái Răng.
Mùi café dịu nhẹ từ những chiếc ghe nhỏ bán những mặt hàng đồ sáng, lếnh loáng trên mặt sông.
Mùi café dịu nhẹ từ những chiếc ghe nhỏ bán những mặt hàng đồ sáng, lếnh loáng trên mặt sông.
Rồi tôi cũng hòa mình vào ánh trăng vằng vặc đêm rằm tháng 7, cùng tiếng tành tạch của máy ghe.
Tiếng
gà gáy đánh thức chúng tôi đến với chợ nổi Cái Răng.
Chợ nổi đặc biệt không có nơi treo biển hàng hóa. Bởi những cây bẹo,
những cây sào cao chót vót, treo hàng gì bán hàng đó.
![]() |
Treo dưa bán dưa, treo hành chắc chỉ bán hành, cheo bí ngô bán ngô,… |
Nhưng treo quần áo thì chẳng phải
bán quần áo đâu. Đó là quần áo của những thương hồ - lái buôn sông nước.
Thương
hồ vốn ăn của sông, ở cũng của sông. Mọi sinh hoạt đều diễn ra trên dòng sông quê hương.
Mỗi
sớm mai thức dậy, việc đầu tiên trong ngày là cúng ông Thiên lôi – hà bá. Cúng
thiên long, thổ địa để mua thuận, bán hòa.
Với
nông dân con trâu là đầu cơ nghiệp, còn với thương hồ thì cái ghe là đầu cơ
nghiệp. Vì thế họ trông nom chiếc ghe,
không để ghe bẩn. Sáng sớm tắm ghe, dọn những vướng mắc trước cửa ghe.
Sáng mai sớm họ cũng kiêng bước qua ghe, qua ghe vì sợ lật thuyền.
Sao lại Cái Răng? Người
dân Cái Răng kể cho nhau nghe chuyện , ngày xưa khi vùng đất Nam Bộ còn âm u,
có con cá sấu khổng lồ tới đây, răng nó cắm vào mảnh đất này. Nên người ta gọi
là Cái Răng.
Còn cụ Vương Hồng Sển, cho biết ngày xưa vùng đất này chủ yếu là
người Khơ Me sinh sống, họ bán bếp Cà Ràng. Rồi sau gọi chệch đi là chợ Cái Răng.
Mặt
trời lên cao cũng là lúc chợ thêm tấp nập. Thuận mua vừa bán từ ghe này chuyển
sang ghe khác.
Tiếng
cười của các nữ thương hồ lấp lánh trên khúc sông quê.
Sao
lại là cây bẹo. Thương hồ nơi đây cho rằng đó là dáng hình của các cô gái .
Khi
yêu ai thì dẹo qua dẹo lại làm dáng, mà nay ta gọi là “đong hàng”.
Thế rồi thương hồ gọi chệch dẹo thành bẹo, ám
chỉ trưng hàng ra để bán. Đáo để thay người dân miền Tây.
.
Thi
thoảng ta lại nghe đâu đây tiếng hò bàng bạc trên dòng sông xanh thẳm. Tiếng
xàng xê lưu cống. Buổi sáng đưa ly rượu, ly cafe hát cho tan nỗi buồn sông nước,
Cái
chất nghệ sĩ của miền sông nước thấm đẫm vào người dân nơi đây.
x
Có những chàng trai cô gái thị thành
Làm khách giang hồ đi chơi chợ nổi
Cặp mạn thương hồ tự dưng bối rối
Mua trái sầu riêng mà lòng sầu chung